Truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng


Truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng

     Bà lão chăn ngỗng là một trong những truyện cổ tích thế giới nổi tiếng, được kể lại nhiều lần qua các thời đại. Truyện kể về một bà già sống cùng đàn ngỗng ở một nơi hẻo lánh, và một công chúa xinh đẹp bị đày ải đến đó. Trong bài viết này, chúng tôi sẽ giới thiệu cho bạn về nội dung và ý nghĩa của truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng.

1. Vị công tước tốt bụng giúp đỡ bà già

     Có một bà lão già nua, sống cô đơn với đàn ngỗng ở một nơi xa xôi giữa rừng núi. Bà có một ngôi nhà nhỏ xinh. Xung quanh là một khu rừng rậm. Bà lão thường dùng nạng đi vào rừng vào buổi sáng. Bà có nhiều việc phải làm, mà người già như bà thì khó mà làm hết được: phải tìm cỏ cho ngỗng, hái trái cây hoang dại, mang về nhà. Nhìn bà lão vác gánh trên lưng, ai cũng nghĩ bà sắp gục xuống, nhưng may mắn là bà luôn về tới nhà an toàn. Bà lão gặp ai cũng chào hỏi thân thiện:

     – Chúc bà con một ngày tốt lành. Trời đẹp quá nhỉ! Bà con có thấy lạ không, người già như tôi còn phải mang gánh trên lưng. Nhưng đời người ai cũng phải chịu khổ mình. Nhưng mọi người không thích gặp bà lão, họ thường né tránh bà. Khi có một ông cha cùng con đi qua, ông ta thầm nói với con:

     – Con phải cẩn thận với bà già này. Bà ấy không phải người bình thường. Bà ấy là một bà phù thủy đấy. Một ngày nọ, có một chàng trai đẹp trai đi qua rừng. Trời trong xanh, chim hót líu lo, gió thoảng qua lá cây, chàng cảm thấy vui vẻ. Chàng không gặp ai cả. Đột nhiên chàng thấy bà phù thủy đang cắt cỏ. Bà đã nhặt được một bó to, bên cạnh còn hai giỏ đầy lê và táo dại. Chàng hỏi: – Bà ơi, bà làm sao mà mang hết được? Bà lão trả lời:

     – Thưa chàng, tôi phải mang cho được thôi. Con nhà giàu chắc không biết đến việc này. Nhưng người nông dân hay nói: “Đừng để ý quá! Lưng người sinh ra để uốn cong.” Chàng đứng bên bà, bà liền nói:

     – Chàng có thể giúp tôi được không? Chàng trẻ khỏe, chân chắc, việc này chẳng khó gì cho chàng. Nhà tôi ở gần đây thôi, ở cái đồng hoang kia, sau cái núi kia, chàng chạy một hồi là tới. Chàng trai thấy tội nghiệp cho bà lão, nên nói:

     – Tôi không phải là nông dân, tôi là một vị công tước giàu có, nhưng không sao, để tôi giúp bà cái bó cỏ kia. Bà lão nói:

     – Nếu chàng giúp tôi thì quá tốt rồi. Nhưng chắc chắn là chàng phải đi hết một tiếng đồng hồ mới tới nhà tôi. Nhưng với chàng thì không thành vấn đề. Chàng còn phải mang giúp tôi cả hai giỏ lê và táo nữa nhé! Chàng trai nghe nói phải đi một tiếng đồng hồ thì có chút do dự, nhưng bà lão không để chàng thoát. Bà đặt bó cỏ lên lưng chàng, treo hai giỏ vào tay chàng và nói:

     – Chàng thấy đấy, cũng không khó lắm đâu! Công tước trả lời:

     – Không, rất khó chứ! Bó cỏ nặng như đá, lê táo cũng nặng không kém. Tôi thở không ra hơi. Chàng muốn vứt bỏ hết, nhưng bất kể chàng làm gì thì cũng không được. Bó cỏ dính vào lưng chàng như là một phần của chàng. Chàng quằn quại, vùng vẫy mãi mà không thoát được. Bà lão cười ha hả và nhảy múa trên nạng. Bà nói:

     – Chàng ơi, đừng giận dữ, mặt chàng đã đỏ bừng lên rồi. Chàng hãy kiên nhẫn mang bó cỏ đi, tới nhà, tôi sẽ cho chàng một phần thưởng xứng đáng. Công tước nói:

     – Mụ già này, mụ quá xấu xa. Chàng định quăng bó cỏ đi, nhưng cố nhiều lần vẫn không được. Bà lão nói:

     – Sao chàng lại lười biếng, đứng yên như thế! Hãy cố gắng đi tiếp đi. Không ai giúp chàng được đâu. Đi trên đường bằng thì chàng vẫn còn chịu được. Nhưng khi phải leo núi, đá trơn trượt dưới chân, chàng thấy rất khổ sở. Mồ hôi tuôn ra từ trán, ướt áo chàng. Chàng thấy nóng rồi lại thấy lạnh. Chàng nói:

     – Bà ơi, tôi không thể đi tiếp được nữa, cho tôi nghỉ một chút. Bà lão đáp:

     – Không được nghỉ ở đây. Phải đi tới nơi mới được nghỉ. Cứ đi đi, có khi điều này lại là may mắn cho chàng.

2. Bà già chăn ngỗng tặng bá tước một viên ngọc xanh

     Công tước không biết nên cười hay nên khóc. Chàng nghĩ thầm: đồ của thừa quá, dù có trẻ đi ba mươi tuổi cũng chẳng khiến chàng hứng thú. Trong lúc đó, bà lão cùng con gái vào nhà, để lại bà lão vuốt ve đàn ngỗng như con cái. Chàng trai ngồi xuống chiếc ghế dài ở gốc một cây táo. Không khí trong lành, ấm áp. Xung quanh là một đống cỏ tươi, đầy hoa hồng, hoa huệ và nhiều loại hoa khác. Một con suối trong vắt, lấp lánh ánh nắng chảy qua. Đàn ngỗng trắng tinh đi tản bộ hoặc bơi lội dưới nước. Chàng nghĩ thầm:

     – Nơi này thật là bình yên, nhưng ta buồn ngủ quá, mắt cứ nhắm lại. Ta phải ngủ một giấc mới được. Hy vọng không có gió nào thổi bay đôi chân ta đi, chân ta đã mềm nhũn như sợi bún rồi.

     Chàng ngủ được một hồi thì bà già đến gọi dậy, bà nói:

     – Dậy đi, chàng ơi! Chàng không thể ở lại đây được, già đã khiến chàng vất vả quá, nhưng cũng không hại gì đến sức khỏe. Bây giờ thì già sẽ cho chàng phần thưởng. Tiền của thì chàng không thiếu, để già cho chàng cái khác. Nói xong, bà đưa cho chàng một chiếc hộp nhỏ làm từ một viên ngọc xanh toàn khối và nói:

     – Chàng hãy giữ kỹ hộp này, nó sẽ mang lại may mắn cho chàng.

3. Hoàng hậu nhận ra viên ngọc xanh

     Công tước bật dậy, cảm thấy trong người sảng khoái, khỏe mạnh, cảm ơn bà già rồi ra về, không quan tâm đến con gái xinh đẹp của bà. Chàng đi được một đoạn đường vẫn còn nghe tiếng ngỗng kêu vang từ phía sau. Công tước phải lạc trong rừng ba ngày mới tìm được lối ra. Chàng đến một thành phố lớn. Ở đó không ai nhận ra chàng. Người ta dẫn chàng đến cung điện.

     Vua và hoàng hậu đã ngồi trên ngai vàng. Công tước quỳ xuống, lấy chiếc hộp bằng ngọc xanh trong túi ra để xuống chân hoàng hậu. Bà bảo chàng đứng lên, chàng nâng chiếc hộp lên dâng cho bà vừa mở ra xem thì té xỉu xuống sàn. Công tước bị những thị vệ ném xuống sàn và muốn đưa vào tù. Nhưng hoàng hậu tỉnh lại, bảo phải tha cho chàng. Bà đuổi mọi người đi và muốn nói chuyện riêng với chàng. Khi chỉ còn hai người, hoàng hậu khóc nức nở và bà nói:

     – Ta có gì mà quý giá, khi mỗi sáng ta thức dậy cũng phải lo lắng buồn phiền. Ta có ba con gái, con gái út xinh đẹp nhất, thiên hạ khen là của hiếm có. Da nó trắng như sữa, má nó hồng như hoa, tóc nó óng ả như ánh nắng ban mai. Khi nó khóc, không phải giọt lệ bình thường, mà là hạt châu, hạt ngọc từ mắt rơi ra. Năm nó mười lăm tuổi, vua gọi ba chị em nó lên trước ngai vàng. Chàng không thể hình dung được quần thần ngạc nhiên thế nào khi đứa thứ ba đi vào. Giống như mặt trời chiếu sáng. Vua nói “Các con ạ, cha không biết sống được bao lâu nữa. Hôm nay, cha muốn quyết định xem sau khi cha qua đời, mỗi con được thừa kế gì. Các con đều yêu cha cả, nhưng con nào yêu cha nhất sẽ được thừa kế cái quý nhất”. Cô nào cũng khẳng định là yêu cha nhất. Vua hỏi: “Các con hãy nói xem các con yêu cha như thế nào. Cha sẽ hiểu được lòng các con”. Cô cả nói: “Con yêu cha như yêu mật ngọt nhất”. Cô thứ hai nói: “Con yêu cha như yêu chiếc váy đẹp nhất của con”. Cô thứ ba im lặng. Vua cha liền hỏi: “Thế con yêu ta như thế nào?”. Cô trả lời: “con không biết so sánh lòng con yêu cha với cái gì”. Nhưng vua cha ép cô phải so sánh với cái gì đó. Cuối cùng cô mới nói: “Món ăn ngon nhất mà không có muối thì con không thể ăn được. Do đó con yêu cha như muối”. Vua cha nghe vậy, tức giận nói: “Nếu mày yêu ta như muối thì ta sẽ lấy muối làm phần thưởng cho mày”. Vua liền chia nửa vương quốc cho hai cô con gái lớn và cho đeo lên lưng cô út một bị muối, rồi cho hai kẻ hầu dẫn cô vào rừng hoang.

     Hoàng hậu nói tiếp:

     – Chúng tôi đều cầu xin, nhưng vua không nghe lời. Ơi trời! Con tôi khóc thương tâm làm sao khi nó phải xa chúng tôi. Dọc đường nó đi, rơi đầy châu ngọc từ mắt nó chảy ra. Không lâu sau, vua ân hận vì đã quá tàn nhẫn. Vua cho đi tìm con gái yêu dấu khắp trong rừng nhưng không ai thấy nó. Ta cứ lo nghĩ nó bị thú dữ xé xác là ta lại đau lòng. Đôi khi, ta tự an ủi rằng nó vẫn còn sống, ẩn nấp trong một cái hang nào đó hay được ai đó giúp đỡ. Chàng có thể hiểu được không, khi ta mở chiếc hộp bằng ngọc xanh của chàng ra, ta thấy có một hạt ngọc giống hệt hạt lệ từ mắt con ta rơi ra. Chàng hiểu tại sao ta thấy ngọc mà lòng ta xao xuyến. Chàng phải nói cho ta biết làm sao ngọc ấy lại có ở tay chàng.

4. Sự thật về nàng công chúa mất tích

     Bà già ngồi ngoài trời, nơi đất hoang, quay sợi bên cái giường. Trời đã tối. Dưới bếp, một thanh củi phát ra ánh lửa nhấp nháy. Bỗng ngoài có tiếng động, lũ ngỗng từ cánh đồng về nhà, kêu quác quác ầm ĩ. Một lúc sau, một người đàn bà đi theo vào. Bà già không chút chào hỏi, chỉ gật gật đầu. Người đàn bà ngồi bên bà quay sợi nhanh như một thiếu nữ. Hai người ngồi vậy hai giờ, không một lời nói. Rồi có tiếng rít ở cửa sổ. Rồi có đôi mắt như lửa nhìn vào. Đó là một con cú, nó hú ba tiếng. Bà già nhìn lên rồi nói:

     – Con ạ, đã đến giờ con ra làm việc rồi con.

     Người đàn bà đứng dậy đi ra. Đến bờ suối bà cởi miếng da che mặt ra rồi xuống suối rửa mặt. Xong rồi, bác ngâm miếng da vào nước rồi để xuống cỏ để khô và phai màu dưới ánh trăng. Bà thay đổi hoàn toàn. Ai cũng phải ngạc nhiên vì vẻ đẹp của bà! Mái tóc hoa râm vừa tuột ra thì mái tóc vàng óng như ánh nắng, che khắp người như một chiếc áo choàng. Đôi mắt cô gái trẻ tuổi long lanh như sao trên trời, đôi má hồng nhẹ như hoa hồng.

     Nhưng cô gái xinh xắn lại buồn bã. Cô khóc thương tâm, nước mắt chảy dài trên mái tóc dài rơi xuống đất. Cô ngồi khóc cho đến khi có tiếng xào xạc ở cây gần đó. Cô nhảy dựng lên như con thú hoang nghe tiếng súng của thợ săn, đúng lúc ấy mây che khuất mặt trăng. Chỉ trong chốc lát, cô lấy miếng da che lại mặt rồi biến đi như ngọn lửa bị thổi tắt. Cô run run như lá cây, chạy về nhà. Bà già đứng chờ ở cửa. Cô muốn kể cho bà già biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bà già cười hiền hậu và nói:

     – Mẹ đã biết hết cả rồi.

     Bà dắt cô vào phòng và thêm một thanh củi vào bếp. Nhưng bà không ngồi quay sợi nữa mà đi lấy chổi quét sạch phòng. Bà nói với cô:

     – Mọi thứ phải gọn gàng, sạch sẽ.

Cô nói:

     – Thưa mẹ, sao lại làm việc vào giờ này? Mẹ có việc gì?

Bà già hỏi:

     – Con không biết mấy giờ rồi sao?

     Cô trả lời:

     – Chưa qua nửa đêm, nhưng đã gần mười hai giờ rồi.

     Bà nói tiếp:

     – Con không nhớ rằng ba năm trước, đúng ngày này, con đã đến đây với mẹ sao? Thời hạn của con đã đến, chúng ta không thể sống chung nữa.

     Cô gái hoảng sợ hỏi:

     – Ơi trời, mẹ thương yêu, mẹ muốn bỏ con đi sao? Con sẽ đi đâu? Con không có bạn bè, không có quê nhà, con sẽ dựa vào ai? Con đã làm tất cả những gì mẹ muốn, con chưa bao giờ làm mẹ buồn. Xin mẹ đừng đuổi con đi!

     Bà già không muốn nói cho cô gái biết chuyện sắp xảy ra. Bà bảo cô:

     – Mẹ không thể ở lại đây được nữa. Nhưng khi mẹ đi thì nhà phải cho sạch sẽ. Vậy nên, con đừng cản trở mẹ làm việc. Còn con, đừng lo lắng. Con sẽ có một nơi ở tốt. Con cũng sẽ hài lòng với công xá mà mẹ cho con.

     Cô gái lại hỏi:

     – Nhưng mẹ hãy cho con biết chuyện gì sắp xảy ra.

     – Mẹ bảo con là đừng quấy rầy mẹ khi mẹ đang bận. Con đừng hỏi gì nữa, con cứ về phòng của con bỏ miếng da xuống, mặc chiếc áo lụa lên, chiếc áo mà con mang khi con đến với mẹ, rồi cứ chờ trong phòng cho đến khi mẹ gọi ra.

     Đêm khuya, trong rừng, bá tước lạc vua và hoàng hậu. Chàng đi mãi đến khuya. Chàng leo lên một cây để ngủ qua đêm vì sợ lạc lối. Ánh trăng vừa soi xuống, sáng rọi khắp nơi thì chàng thấy có một bóng người đi từ trên núi xuống. Người đàn bà không cầm roi nhưng chàng nhận ra ngay là bác chăn ngỗng mà chàng đã gặp ở nhà bà già hôm trước. Chàng kêu to:

     – Ha, ta đã bắt được mụ phù thủy này rồi. Nếu ta có được mụ này thì mụ kia cũng không thoát khỏi tay ta được.

5. Hoàng hậu tìm được con gái

     Chàng đi được một quãng thì thấy ánh sáng mờ ảo, hai bóng người đang đi trên cánh đồng. Đó là vua và hoàng hậu. Họ nhận ra có ánh đèn trong ngôi nhà nhỏ của bà già nên hướng về đó. Bá tước kể cho họ nghe những điều kỳ diệu chàng đã chứng kiến bên dòng suối và họ tin rằng đó là công chúa bị lạc.

Họ vội vàng đi tiếp và sớm tới nơi. Xung quanh nhà, lũ ngỗng nằm yên lặng, đầu gối vào cánh, không con nào nhúc nhích. Họ liếc qua cửa sổ thấy bà già ngồi lặng lẽ, kéo chỉ, đầu gật gù, không nhìn lên. Trong phòng sạch bong, không một hạt bụi nào. Nhưng họ không thấy con gái bà ở đâu. Họ đứng nhìn một hồi rồi dũng cảm, gõ nhẹ cửa sổ. Bà già có vẻ đã chờ đợi họ nên bà đứng lên với vẻ mỉm cười:

     – Mời các vị vào, già đã biết các vị là ai rồi.

     Khi họ bước vào phòng thì bà già nói:

     – Nếu ba năm trước, các người không xua đuổi con hiền lành xinh đẹp một cách oan ức thì có phải đã tiết kiệm được một chặng đường dài không? Nhưng cũng chẳng sao, cô ấy chỉ phải chăn ngỗng ba năm mà thôi. Cô ấy không bị ảnh hưởng bởi điều gì xấu xa cả, cô ấy vẫn giữ được trái tim trong sáng. Các người đã phải trả giá cho hành động của mình rồi vì đã sống trong lo lắng. Nói xong, bà già đi tới phòng gọi:

     – Con à, ra đây đi con.

     Cửa mở ra, công chúa xuất hiện, mặc áo lụa, tóc vàng óng ánh, mắt long lanh. Nàng ôm lấy cha mẹ, hôn lên má họ. Họ khóc vì sung sướng. Vị bá tước trẻ tuổi đứng bên cạnh. Khi nàng liếc nhìn chàng thì má nàng hồng hào như hoa anh đào, nàng cũng không hiểu vì sao.

     Vua nói:

     – Con gái yêu quý của cha, cha không biết tặng cho con cái gì bây giờ, vương quốc của cha, cha đã cho đi hết rồi.

Bà già nói:

     – Nàng không thiếu thốn gì cả. Già đã ban cho nàng những giọt nước mắt đã rơi vì các người. Đó là những viên ngọc quý giá, đẹp hơn ngọc trai dưới biển, có giá trị hơn tất cả vương quốc của vua. Để đền đáp cho sự phục vụ của nàng, già để lại cho nàng ngôi nhà này của già.

     Bà già nói xong thì biến mất. Trên tường có tiếng nổ nhỏ, họ quay lại thì thấy ngôi nhà nhỏ đã trở thành một lâu đài lộng lẫy, bữa tiệc hoàng gia được chuẩn bị, đầy đủ quan lại thần tướng chờ sẵn.

6. Ý nghĩa và bài học của Truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng

     Truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng có nhiều ý nghĩa và bài học cho người đọc. Một số ý nghĩa và bài học chính là:

     Truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng nói về sự công bằng và nhân đạo. Bà già quay sợi là một phù thủy tốt bụng, đã giúp vua có được một đứa con gái xinh đẹp, nhưng cũng phạt vua và hoàng hậu vì đã đuổi công chúa ra khỏi cung điện một cách oan ức. Bà già quay sợi đã cho nhà vua hiểu rằng nếu muốn tìm lấy hạnh phúc thì buộc họ phải có lòng kiên nhẫn

     Truyện nói về sự khác biệt giữa bề ngoài và bên trong. Công chúa là một cô gái xinh đẹp, nhưng lại bị biến thành một bà già nua khi đến với bà già quay sợi cũng như bá tước là một người quý tộc, nhưng lại không quan tâm đến danh vọng hay tiền bạc. Bà già quay sợi là một phù thủy, nhưng lại không ác độc hay tham lam, mà chỉ muốn giúp đỡ những người khổ đau.

     Qua truyện ta sẽ học được bài học về sự trưởng thành và trách nhiệm. Mặc dùng là công chúa ở một cung điện nguy nga, nhưng cô công chúa út đã học được cách sống tự lập, biết quý trọng cuộc sống và những người xung quanh. Cô bé đã biết yêu thương và tôn trọng cha mẹ, dù họ đã làm cô bé buồn.

     Truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng là một truyện hay và ý nghĩa, mang lại cho người đọc những giá trị nhân văn sâu sắc. Truyện là một món quà vô giá cho thế hệ sau, để họ có thể học hỏi và suy ngẫm về cuộc sống.

     Bài viết trên đã giải đáp thắc mắc cho các câu Truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng? Tóm tắt truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng? Diễn biến truyện cổ tích bà lão chăn ngỗng? Ý nghĩa và bài học của ruyện cổ tích bà lão chăn ngỗng?...Để cập nhật thêm các thông tin liên quan hoặc thông tin mới nhất các bạn có thể liên hệ với chúng tôi.

Liên hệ : 1900633720

Bài viết tham khảo:

Sự tích Hòn Vọng Phu

Tổng đài Nokia

310